Tôi 37 tuổi, buôn bán nhỏ, nhà có ba anh chị em. Cha mẹ đã ngoài 60 tuổi, độ tuổi đáng nhẽ được nghỉ ngơi, hưởng thụ tuổi già bên con cháu nhưng vẫn phải lao động quần quật từ sáng đến tối để kiếm tiền. Mục đích kiếm tiền của cha mẹ ngoài việc tự trang trải cuộc sống của chính mình còn để giúp đỡ con cái và phòng thân khi không còn lao động nổi nữa.
Mẹ hay nói: "Mẹ mong muốn về già, có đau ốm thì các con chỉ cần bỏ công ra chăm lo thôi, còn tiền cha mẹ tự lo". Tôi bảo cha mẹ già rồi, con cái cũng điều kiện, có gia đình riêng, cha mẹ nên làm ít lại, chăm lo cho bản thân nhiều hơn. Ông bà nhất quyết không chịu, còn làm nổi là phải làm. Chắc mẹ nghĩ con cái của bà chẳng có ai giàu sang, rồi đứa nào cũng có gia đình riêng và con cái nên việc "dùng tiền của con" sẽ không thoải mái gì. Cũng có quá nhiều tấm gương xung quanh việc liên quan đến tiền bạc mà ông bà đã thấy nên cứ cặm cụi làm đến khi không thể làm nổi nữa.
Cha mẹ tôi cực kỳ thương con cháu, luôn chăm lo, nhắc nhở. Ông bà rất hạnh phúc khi chăm các cháu. Thời gian gần đây mẹ tôi trông gầy gò hẳn. Tôi cũng sắp xếp đưa ông bà đi khám sức khỏe xem có vấn đề gì không. Ba mẹ nhất quyết tự đi để tôi không mất một ngày làm việc. Thế là 3h sáng ông bà cùng em gái tôi lên xe khách đi ra Đà Nẵng thăm khám. Anh em chúng tôi có nhóm trò chuyện riêng để chia sẻ thông tin trong gia đình.
Quá trình thăm khám của ba mẹ cũng được em gái cập nhật trên nhóm thường xuyên, tôi hay gọi hỏi tình hình vì cũng lo lắng khi cha mẹ tuổi đã cao mà cuộc sống còn vất vả, sợ có bệnh gì hiểm nghèo. Theo lịch trình chỉ khám buổi sáng là xong nên cuối giờ trưa tôi gọi lại hỏi thăm ba mẹ. Nghe mẹ bảo mẹ thì không sao nhưng ba phát hiện có khối u, cần lấy mẫu và xét nghiệm thêm để xác định là lành hay ác, 14h chiều mới có kết quả. Nghe mẹ nói xong, cho dù cố kìm nhưng nước mắt tôi cứ chảy, đây là điều tôi lo sợ nhất vì ở làng xóm có rất nhiều trường hợp như vậy.
Tôi biết rằng mai sau cha mẹ già rồi cũng không con nhưng điều này thật khó chấp nhận. Trong những giờ phút chờ đợi đó, hình ảnh, lời nói, tiếng cười của ba cứ hiện lại trong đầu tôi, những kỷ niệm cứ hiện về. Cuộc sống xô bồ khiến tôi quên mất những điều này. Hôm nay, trong giờ phút chờ đợi này, như nhắc rằng giờ đây tôi có thể mất ba mẹ bất cứ lúc nào. Tôi ngẫm lại xem mình đã làm được gì để báo hiếu cho cha mẹ, rồi bao cảm xúc nuối tiếc về thời gian đã qua mà tôi không mấy mảy may khi ba mẹ còn khỏe. Tôi gần như hiểu được cảm giác mồ côi, thứ cảm giác hay nghe và có sự đồng cảm, lúc này cái cảm giác đó mới gần như là thật.
Ba nghe có khối u nên trưa đó cũng không ăn nổi, lo sợ bị bệnh như vậy rồi con cái, gia đình buồn, chữa trị tốn kém, thân xác đau đớn. Ông cũng nói nếu sau này đến lúc phải "đi", hãy cho ông đi một cách nhẹ nhàng để không phải phiền con cháu chăm sóc. Tôi dặn mẹ rằng ngay khi có kết quả xét nghiệm của ba, hãy báo cho con. Ơn trên phù hộ rồi mọi việc cũng suôn sẻ, bác sĩ bảo khối u lành tính, cả nhà đều vui mừng. Từ lúc đó nhận thức của tôi về sự mất mát đã thay đổi, tôi cần quan tâm đến cha mẹ, gia đình nhiều hơn, giúp cha mẹ có nhiều hạnh phúc hơn bên con cháu. Để đến khi "sự vô thường" kia đến tôi sẽ đón nhận nó mà không có sự hối tiếc về những việc đã qua.
Hoàng Thi